Biết tin chánh thanh tra không nhận tiền cảm ơn từ Trinh Tam, Nguyệt gần như sụp đổ. Cô biết, mình đã phạm phải nguyên tắc nghề nghiệp cũng như quy định của pháp luật.
Triển (Mạnh Trường) tổ chức sinh nhật cho vợ và thắc mắc vì ông Sách (NSND Trung Anh) biết ngày sinh của cô để gửi lời chúc mừng. Hiền (Thanh Huế) nhận ra sự không thoải mái của chồng mình nhưng Triển dập đi, nói sẽ chỉ ở tỉnh Việt Đông hết năm rồi về với mẹ con cô. “Tuy nhiên, anh còn đang vướng một số việc muốn giải quyết dứt điểm. Không cần biết đúng sai thế nào, chỉ cần biết anh không thể xa 2 mẹ con nữa”, Triển nói.

Ở diễn biến khác, chủ tịch Thủy (NSƯT Phạm Cường) chất vấn sếp của Nguyệt (Huyền Sâm) xem có chuyển nhầm file kết luận thanh tra Trinh Tam cho Triển không. Ông Thủy thẳng thắn nói: “Mục tiêu cuối cùng là chúng ta phải làm sáng tỏ các nội dung để bảo vệ quyền lợi cho người dân, cụ thể là phải trả lời cho người dân vì sao cấp sổ muộn. Còn trong quá trình thanh tra phát hiện vi phạm sẽ không có chuyện thanh tra bổ sung như cậu nói mà sẽ chuyển toàn bộ hồ sơ sang cơ quan điều tra. Tôi đề nghị các cậu tổng hợp báo cáo lại. Trong quá trình thanh tra, nếu phát hiện dấu hiệu tham nhũng và tiêu cực sẽ phải có sự vào cuộc của cơ quan tư pháp”.
Rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch trong tâm trạng nặng trĩu, Hoàng Văn Tú bất chợt nhớ đến lời vợ nói buổi sáng về ý định xây thêm tầng cho căn nhà. Linh cảm có điều không ổn, ông kiểm tra camera và chết lặng khi thấy Nguyệt mang túi quà đến nhà mình. Ông lập tức quay về, buộc vợ phải nói rõ mọi chuyện.

Bà Cầm thừa nhận đã nhận số tiền do Nguyệt mang tới, với lời giải thích đó chỉ là “quà cảm ơn” từ phía Trinh Tam nhằm bỏ qua những sai sót trong quá trình xây dựng. Nghe đến đây, ông Tú gần như sụp đổ. Với ông, việc nhận tiền không chỉ là sai phạm mà còn là hành vi đẩy bản thân vào nguy cơ lao lý. “Nhận tiền này coi như đi tù”, ông cay đắng nói.
Dù bà Cầm muốn mang tiền đi trả, ông Tú hiểu mọi việc đã vượt quá giới hạn an toàn. Cuộc gọi của bà Cầm cho Nguyệt khiến nữ Phó chánh thanh tra hoảng loạn. Nguyệt vội liên lạc với Khắc để cầu cứu, trong trạng thái rối bời và sợ hãi. Cô thú nhận rằng nếu không vì con, cô đã không chấp nhận đánh đổi như vậy. “Xấu hổ, nhục nhã quá, tôi không dám nhìn mặt ai nữa”, Nguyệt bật khóc, cho thấy cái giá tinh thần nặng nề mà cô đang phải gánh chịu.










